|
|
Những cơn mưa chợt đến chợt đi chỉ có ở Sài Gòn luôn để lại trong lòng người đi xa thật nhiều cảm xúc và khôn nguôi nhớ về |
Không biết từ bao giờ tôi đã yêu những cơn mưa Sài Gòn. Mưa đầu mùa chợt đến rồi chợt đi để lòng cứ mênh mang. Mưa Sài Gòn thật lạ. Mưa nhẹ nhàng, khẽ khàng, bất chợt, vội vã, man mác buồn… Những chiều mưa, Sài Gòn lại khoác cho mình chiếc áo mỏng manh, ẩn trong đó chút nhớ, chút thương thầm kín. Mưa Sài Gòn về chẳng bao giờ báo trước cho ai lấy một lời.
Trời đang hanh hao cái nắng cuối mùa bỗng ào ào một cơn mưa bất chợt. Với những ai lần đầu đặt chân tới Sài Gòn thì thấy đây là điều thú vị. Mưa về tắm mát cho một khoảng trời rộng thênh thang… Những con đường lộng gió, những hàng me già thẳng tắp như được tắm mát sau những trận nắng hầm hập. Bước đi trong mưa, chợt nhận ra Sài Gòn thật khác. Dịu dàng hơn, e thẹn hơn và cả sự gần gũi đến ngỡ ngàng.
Mưa Sài Gòn bao giờ cũng ấm áp một tình thương. Những câu chuyện đập vào mắt không khỏi làm ta xúc động. Hình ảnh thằng bé sẵn sàng vứt chiếc cặp sách chạy lon ton giúp một phụ nữ gom đống báo ngổn ngang vào thùng. Tôi đã được chứng kiến vô vàn câu chuyện cảm động như thế trong mưa mà có lẽ chẳng bao giờ tôi có thể quên được… Cậu sinh viên hì hục chạy qua đường giúp bà lão đẩy chiếc xe rong băng băng qua con đường lênh láng nước. Người ướt nhèm, chiếc xe như nặng hơn bởi cơn mưa tầm tã. Thế mà cậu vẫn cười - nụ cười của niềm hạnh phúc khi được giúp đỡ những người xung quanh…
Tôi còn nhớ như in cảnh tượng cô lao công chia đôi ổ bánh mì cho một chú bé mồ côi trong đêm mưa. Tôi thấy được mắt bé sáng long lanh trước hành động ấm áp vô cùng ấy. Giọt nước mắt xúc động cứ thế rơi… Chợt nhận ra, dường như trong mưa người ta sống với nhau bằng tình cảm thật đặc biệt. Đó chính là tình người. Chỉ cần một lời cảm ơn, một nụ cười, một ánh mắt… cũng đủ khiến người ta vui lòng.
|
|
Mênh mang những cơn mưa Sài Gòn |
Tôi nhớ những cơn mưa Sài Gòn.
Trong mưa, người Sài Gòn như được bay bổng thả hồn mình theo những khúc nhạc say sưa… Dưới hiên nhà, cô bé đưa tay hứng những giọt mưa để chúng len lỏi vào những kẽ tay mát rượi. Cậu bé đứng cạnh lân la làm quen khiến cô bé ngượng ngùng, xuyến xao. Đôi má chợt ửng hồng và bàn tay run run. Chợt nhận ra trái tim bé bỏng bấy lâu nay đang lớn… Dưới hiên nhà, người ta tay trong tay ngắm mưa ngân lên khúc hát tình ca. Gương mặt đôi tình nhân rạng rỡ như trong ngày cưới. Bàn tay lạnh ngắt cần được ủ ấm. Hạnh phúc vỡ òa khi mái đầu tựa nhẹ một bờ vai…
Lâu lâu lại thèm cái cảm giác đạp xe giữa mưa để những giọt nước tạt vào mặt tê tái. Ngắm người dân tứ xứ đổ xô về Sài Gòn kiếm sống. Người gánh, người gồng, người ưỡn mình đạp những vòng xe nặng trĩu. Xót xa… Ký ức xa xôi lại ùa về khiến trái tim thổn thức. Tuổi thơ đã từng lưng trần tắm mưa để rồi thút thít sau những trận đòn roi của bố… Đêm đêm, nằm trong căn phòng trọ trống trải nghe tiếng mưa đập ngoài khung cửa mà lòng cứ bồn chồn, thao thức không yên.
Lại thương cha, thương mẹ với áo nâu sờn mòn ở quê nhà. Không biết giờ này ở quê có mưa như trên thành phố không nhỉ. Nếu có, chắc cha cũng đã kịp lót ổ rơm cho đàn gà ngoài chuồng hay chuẩn bị chum, vại để hứng nước mưa dùng. Mẹ chắc lại lôi những đống quần áo cũ ra ngồi vá… Nghĩ mà nước mắt cứ lăn dài trên má. Khát khao được trở về nằm trong vòng tay của mẹ để được vỗ về như những ngày xưa… rất xưa…
Quán cà phê "PHỐ" lại vang vọng khúc hát mênh mang. "Mưa về trên khúc hát. Lắng u buồn đợi bóng hình ai. Như tìm về thoáng hương xa. Con đường giờ là kỷ niệm. Giọt sương lặng lẽ bên em. Đọng trên đôi mắt vô tư. Để buồn cho con phố nhỏ. Để một người đến vấn vương". Chợt nhớ một người ở nơi nào đó xa xôi…
Chắc bạn vẫn còn nhớ những cơn mưa về trên phố mỗi chiều tan học. Tôi và bạn đã đạp xe qua những hàng me trong màn mưa kỷ niệm. Tôi hát bạn nghe, bạn cười bảo: "Mai mốt nếu có trở thành người nổi tiếng thì đừng quên tui đó nha". Tôi nhớ nụ cười của bạn, mái tóc của bạn và cả ánh mắt đầy trìu mến. Không biết giờ này ở Paris tráng lệ, bạn có còn nhớ đến những cơn mưa Sài Gòn và có cả tôi trong đó nữa.
Tôi yêu mưa Sài Gòn nhiều lắm. Những cơn mưa luôn gợi về trong tôi những kỷ niệm thiết tha, những hồi ức thật đẹp. Dù có đi xa tới đâu, hình ảnh mưa Sài Gòn vẫn luôn hiện diện trong tâm trí tôi, để luôn được nhớ, được thương…
Lê Thị Thanh Hồng. Ảnh: Minh họa