“Cha và con gái” - một cuộc thi nghe tên thôi mà tôi đã muốn viết ra tình cảm của mình với bố. Nếu như trước kia, tôi sẽ lẳng lặng rời đi khi đọc được từ “cha, bố, ba, thầy” và “con gái”. Vì tôi sống với mẹ và gia đình ngoại từ nhỏ, tôi chưa từng hiểu cảm giác có bố ra sao. Chỉ khi lập gia đình nhỏ của mình, tôi mới được tận hưởng cảm giác có bố. Giờ đây, tôi lại muốn được viết “tiếng lòng” về thứ tình cảm thiêng liêng này: “Cha và con gái”.
Từ nhỏ, tôi không thể hiểu được cảm giác ngồi sau xe được bố đón đưa đi học, hay khi buồn bã tủi hờn có vòng tay bố ôm ấp vỗ về như bao cô gái khác. Thậm chí, cảm giác bố khóc khi con gái lấy chồng ra sao, tôi cũng chưa được cảm nhận. Nhưng… nay đã khác rồi. Tôi đã có Bố! May mắn biết bao khi được làm dâu của bố, được bố quan tâm như con gái ruột. Bao lâu rồi, tôi không gọi bố là “bố chồng”? Thoáng cái đã hơn 5 năm làm dâu ở đây, với sự tử tế và tốt bụng của bố mẹ chồng, tôi đã coi họ là bố mẹ ruột của mình.
Hai ông cháu vui vẻ nói chuyện. Tôi biết ơn vì bố luôn dành tình yêu thương vô bờ cho cháu nội!
Bố tôi tên Nguyễn Duy Hợp (là con cháu dòng họ Nguyễn Duy nổi tiếng ca trù của xã Thượng Mỗ, Đan Phượng), người bố dong dỏng cao, năm nay đã sáu mươi sáu tuổi, một người nông dân miệt vườn chất phác, thật thà, chăm chỉ.
Độ chăm chỉ của bố tôi khiến thanh niên phải thán phục. Bố mẹ tôi luôn cùng nhau làm mọi việc. Ở độ tuổi của bố, đáng lẽ ông bà được con cái chăm sóc. Nhưng chưa, vì thời gian của tôi làm việc nhiều nên nói chính xác là bố mẹ lại là người chăm sóc chúng tôi cùng cháu nội. Đôi khi, tôi cảm thấy thật hổ thẹn!
Ngày mới về đây, dân làng vẫn bảo tôi: “Cháu có phúc lắm mới được làm con dâu ông Hợp bà Ngó, ông bà tốt tính mà hiền lành lắm!”.
Quả đúng như vậy! Bố đối xử với tôi giống như các con gái, con trai của ông. Mỗi khi tôi bị ốm đau, bố vẫn thường hỏi han tôi rồi bảo mua thuốc thang hay đi khám xem thế nào. Cái gì chưa hiểu, chưa biết thì bố hướng dẫn. Khi mắc lỗi, bố cũng chỉ lỗi và răn dạy tôi. Bố tôi quan tâm từng cái nhỏ nhặt để chỉ bảo cho các con mình.
Bố tôi như một ông bụt vậy, luôn xuất hiện khi con cháu cần giúp. Tôi vốn là một người không có tài bếp núc, món ăn có hôm bị cháy đen hay mặn chát. Bố tôi chính là người hướng dẫn tôi nấu các món ăn, từ việc chuẩn bị nguyên liệu có những gì, cho gia vị nào đến canh lửa ra sao,… Có ai đi làm dâu lại được bố chồng chỉ bảo từ tốn như người Thầy như vậy không? Tôi nghĩ mình đã thật may mắn! Bố tôi cũng thật bao dung và độ lượng khi luôn ân cần chỉ dạy cho tôi - một người vụng về, mà không bao giờ cáu giận.
Bát canh cá dưa chua do bàn tay bố tôi nấu màu rất đẹp, vị cay mà ngon.
Hai bố con tôi tuy có khác nhau về thế hệ nhưng đó không phải là rào cản. Tôi thấy bố mình thật hiện đại, có khi giới trẻ còn thua xa về sự quan tâm. Những dịp lễ hay kỉ niệm như sinh nhật, ngày 8/3, 20/10, ông cũng nhắc khéo để cả gia đình tổ chức cho mẹ và tôi, cùng vui cùng chơi, tăng sự gắn kết tình cảm gia đình.
Mọi thứ bố dạy cho tôi thực sự là điều tốt và giúp ích cho cuộc sống, giúp tôi từng bước trưởng thành hơn. Một số người cũng đã cười chê rằng tôi có bố mẹ chồng cao tuổi, cách biệt về thế hệ. Nhưng với tôi, mọi thứ tôi được nhận từ gia đình - sự quan tâm yêu thương của bố mẹ chính là niềm hạnh phúc lớn nhất của tôi, khi bản thân tôi chưa làm được gì cho bố mẹ.
Bố luôn sẵn sàng dang đôi tay giúp đỡ, hỗ trợ, lo lắng cho gia đình. Còn nhớ, tháng 9/2018, tôi đi sinh bé. Bố tôi ở nhà lo lắng ngóng đợi mà hay gọi điện hỏi han, trong khi đã có hai mẹ và chồng tôi bên cạnh, cả dì ruột của tôi luôn túc trực. Thế rồi, tôi ở viện đến ngày thứ 3 là được về nhà. Dù cho bố tôi có sợ bệnh viện, sợ máu nhưng bố vẫn đi xe máy vào tận bệnh viện đón cháu.
Sau khi làm các thủ tục, các mẹ tôi chuẩn bị đồ và bế cháu, còn tôi đi bộ để xuống sân bệnh viện ngồi taxi về. Lúc đó, tôi không đi lại thuận lợi như bao người khác. Một tay tôi bám tường mà đi chầm chậm từng bậc xuống cầu thang, một tay bám vào vai bố làm điểm tựa mà đi. Tuy có ngại ngùng nhưng tôi cảm nhận được tình yêu thương, quan tâm tôi như con gái của bố.
Hai mươi năm chưa từng được cảm nhận sự quan tâm của bố, tôi lại may mắn gặp được người bố chồng tận tụy vì con cái như vậy! Thế rồi, con cái cùng cháu của ông cứ thế lớn dần theo thời gian, dưới sự chăm bẵm và quan tâm của ông bà. Ngay ở thời điểm hiện tại, bố tôi cũng là người đón đưa cháu nội mỗi ngày, nấu ăn, chăm sóc cho cháu. Cùng với mẹ tôi, mọi hành động của ông đều là sự hy sinh cao cả!
Bố tôi là nông dân miệt vườn chăm chỉ, chịu khó
Chính sự tử tế, tốt bụng, tình yêu thương con cháu của bố làm tôi càng thêm trân trọng, tôn trọng và kính nể ông! Mặc cho bao khó khăn vất vả nhưng bố tôi chưa từng một lần than thở. Có lẽ, ở tuổi bố, chẳng thiếu điều đau đớn nào mà bố chưa trải qua, từ việc được rèn giũa trong bộ đội, đến việc con mất, rồi bươn chải làm đủ nghề kiếm sống,…
Đặc biệt, tôi rất thích nghe những câu chuyện xưa: Kỉ niệm những ngày bố đi bộ đội với các bác cùng quê, ngày bố mẹ tôi vất vả mưu sinh, đi xe đạp thồ cả tạ chuối đi bán ngoài Hà Nội,... Nên đến bây giờ, mọi sự yêu thương, tình cảm gia đình đều được bố tôi gửi gắm qua mỗi hành động, cử chi, lời nói với các con của mình.
Bố tôi đã có tuổi, bệnh tật cũng có chẳng tránh ông. Tôi chỉ mong sao bố luôn khỏe mạnh, sống thật lâu với gia đình và hơn hết là sự vui vẻ, an yên trong chính gia đình của mình. Những điều yêu thương, tình cảm gia đình có khi sẽ rất khó để bày tỏ ra, đặc biệt là con dâu và bố chồng. Sự chăm sóc của bố mẹ dành cho con cháu không phải là lẽ tất nhiên mà đó là sự yêu thương, đức hy sinh của bậc làm cha làm mẹ vì con cháu.
Bằng tất cả tình cảm của mình, tôi chỉ muốn nói với bố rằng: “Con cám ơn bố! Con biết rằng bố đặt hy vọng ở các con của mình rất nhiều và con cũng đang cố gắng để mọi thứ tốt nhất có thể, trong khả năng của mình.
Con cám ơn bố đã làm bố chồng của con. Cao cả hơn, bố thực sự là người Thầy, “Người Cha đầu tiên” trong cuộc đời con. Cũng may là con đã làm con dâu của bố, không phải khóc lóc sướt mướt như bao cô con gái khác khi lấy chồng, khóc vì xa bố đẻ. Con cám ơn Bố vì tất cả. Con biết ơn sự hy sinh cao cả của Bố!”.
Theo giadinhonline.vn