Ảnh minh họa


Phượng đã nở hoa. Một cảm xúc nào đó vừa lạ vừa quen ùa về làm xốn xang tâm hồn các cô cậu học trò suốt mười hai mùa hè trong quãng đời đẹp như giấc mộng. Màu hoa phượng đỏ thắm, tiếng ve sầu ngân vang. Phượng vĩ là ngọn đèn, còn tiếng ve là khúc nhạc nhắc nhớ mùa thi đang ngập ngừng trước cửa, nét bút vẫn chưa nhòe mà khoảnh khắc chia tay đã đến. Còn nỗi buồn nào hơn?

Tôi thấy lòng mình đắm say mỗi lần đi trên con đường rợp màu hoa phượng. Cái màu đỏ ấy, rực rỡ và xao xuyến, quyến rũ mà vương buồn. Trong ký ức tuổi học trò, màu đỏ trở thành nỗi niềm lưu luyến nhớ thương. Ai đã từng đi qua quãng đời học sinh mà không một lần trèo cây hái phượng gấp bướm ép trang thơ rồi ngẩn ngơ đề vào vài dòng tâm tình ngô nghê vụng dại. Theo năm tháng nét chữ rồi sẽ mờ nhòe nhưng những ký ức tuổi xưa vẫn còn đọng lại trong con tim nhuốm màu phượng vĩ. Ngày xưa tôi cũng từng tinh nghịch hái cành phượng vĩ trước sân trường trao cho cô bạn lớp bên. Cảm giác đó lạ lắm, một chút rung động trong lòng, một chút mơ mộng, luyến lưu. Tôi không biết đó có phải là cảm xúc yêu đương hay không, nhưng cành phượng vĩ chính là món quà mà lần đầu tiên trong cuộc đời tôi trao tận tay một người con gái. Cô gái ngày xưa của tôi có mái tóc buông dài, có đôi mắt trong veo và nụ cười duyên. Em vẫn thường mặc chiếc áo dài trắng tinh khôi đi dưới những hàng phượng già trổ hoa đầu mùa. Nhớ biết bao giờ tan trường đứng ngơ ngẩn trước sân, mắt đăm đăm trông đợi bóng người em gái bước ra từ cánh cửa lớp màu xanh cũ kỹ, chiếc xe đạp tróc sơn tôi chở em dạo trên những cung đường thành phố. Thế rồi, mùa hoa phượng cuối cùng cũng nở chấm dứt quãng đời học trò của tôi. Tôi và em, mỗi người mỗi ngả. Cánh phượng ngẩn ngơ buồn, lưu bút ngày xanh em bỏ quên trong ngăn kín thời gian, mơ màng ngủ trong miền ký ức...

Chiều Hạ mưa rơi. Thành phố không em, thành phố chỉ còn lại mình tôi với những vòng xe xoay tít trên cung đường trải nhựa phẳng lì rợp màu hoa phượng. Tôi cầm ô đứng dưới gốc phượng già, không nhớ cây phượng này, hàng phượng này đã bao nhiêu tuổi, đã nở rộ mấy mùa hoa và tiễn đưa bao nhiêu thế hệ học trò rời mái trường yêu dấu.

Hạ buồn, phượng vĩ rợp đường đi lối về. Chiếc radio ở một cửa tiệm cổ kính nào đó văng vẳng ca khúc “Phượng hồng” – nhạc phẩm đã từng gợi nhớ gợi thương trong tâm hồn học trò mỗi mùa phượng vĩ. Ai ôm đàn ngồi hát tình ca? Ai ra đi? Và ai ở phố đếm cánh phượng rơi đợi cô học trò năm nào trở lại? Tôi nghe trong gió có nỗi lòng, trong giọt mưa rơi có lời thủ thỉ tâm tình và trong màu đỏ của phượng học trò có nụ cười, nước mắt. Tôi thì thầm hát theo, bùi ngùi nhớ về mái trường xưa cũ. Ai rồi cũng phải lớn lên, ai rồi cũng học cách xếp ký ức vào lòng để sống cho hành trình kế tiếp.

Tháng năm. Phượng vĩ ngập lối. Tôi về...

Hoàng Khánh Duy (baodaklak)/Quehuongonline.vn