Tôi bàng hoàng, sửng sốt, tự nhốt mình trong phòng và gào khóc nhiều đêm, không hiểu mình đã làm gì sai mà chồng phản bội và ruồng bỏ. Nhiều câu hỏi tại sao nhưng tôi nghĩ chắc do quá tin anh.
Hơn 10 năm sống chung, tôi chưa bao giờ kiểm tra điện thoại của anh, chưa từng để ý đến những biểu hiện đáng ngờ mà có lẽ chúng từng xuất hiện trước mặt tôi. Qua giai đoạn tự dằn vặt đó, tôi bình tĩnh lại để đối mặt với chồng, hỏi lý do mà anh chỉ nói: "Tình cảm bên ngoài chỉ là qua đường, vợ con mới là tất cả". Anh còn nói: "Đàn ông ai cũng vậy, không chỉ mình anh". Lòng tôi chết lặng, kiên quyết ly hôn. Chồng níu kéo nhiều lần cho đến khi tôi dọa sẽ tung hê tất cả. Sau ly hôn, anh để lại nhà cho mẹ con tôi, mua căn chung cư gần đó sống một mình. Do kinh tế ổn định, tôi cũng không cần anh chu cấp nuôi con.
Cuộc sống của mẹ con tôi dần ổn, các con không bị ảnh hưởng nhiều bởi anh vẫn qua lại, chăm sóc chúng thường xuyên. Tôi có thể bình thản gọi điện thoại nhờ anh về chăm con khi đi công tác, nhận quà anh gửi vào dịp sinh nhật, cùng anh đưa con đi chơi vào dịp sinh nhật con. Sau hai năm, tôi tự chữa lành vết thương. Rồi anh ra đi, để lại tôi và con thơ ngơ ngác, bơ vơ, không hiểu tại sao gia đình lại tan vỡ. Bố mùa xuân qua, tôi vừa làm mẹ vừa làm cha, cố gắng bù đắp cho con những thiếu thốn.
Rồi hai năm trước, qua lời động viên của chị gái, tôi từng viết bài gửi chuyên mục Hẹn hò VnExpress, trả lời tất cả những thư gửi đến. Trong đó, tôi trao đổi qua thư cùng hai người thêm một vài lần. Tuy nhiên, có lẽ tôi chưa sẵn sàng để mở lòng, thêm nữa có quá nhiều vướng bận về các con nên đành xin lỗi họ và xin phép dừng lại.
Hơn 6 năm đã qua, tôi cố gắng gồng gánh kinh tế, lo cho con đầy đủ, hiện tổng thu nhập hàng năm của tôi 1-1,5 tỷ đồng. Sau khi trừ các khoản chi phí mà phần lớn là tiền học của con, mỗi năm tôi còn dư khoảng 500-700 triệu đồng. Ngoài căn nhà đang ở và chiếc xe làm phương tiện cho mấy mẹ con, tôi có thêm một số tài sản dự phòng, ngoài ra tôi cũng mua bảo hiểm toàn diện cho mấy mẹ con. Nhìn vào hoàn cảnh của tôi hiện tại, ai cũng ngưỡng mộ vì các con ngoan ngoãn, hiểu chuyện.
Có điều sâu thẳm tim mình, tôi cảm thấy quá mệt mỏi. Gần 20 năm làm việc, bươn chải, nay tôi chỉ muốn được nghỉ ngơi. Tôi dự định làm việc thêm 3 năm nữa, tích trữ một khoản tiền vừa đủ chi phí cơ bản cho mấy mẹ con trong khoảng 10 năm tới sau đó nghỉ việc và lãnh trợ cấp một lần. Khoản tiền 700-800 triệu đồng này tôi sẽ gửi cộng dồn ở ngân hàng, coi như lương hưu. Tôi tính bán một mảnh đất để đảm bảo đủ chi phí cho các con đến lúc học xong đại học, đây là khoản chi phí lớn nhất hiện tại của tôi.
Sau khi nghỉ việc, tôi sẽ dành thời gian chăm sóc các con, đồng thời học một lớp nấu ăn và tham gia một số chương trình thiện nguyện. Tôi đang làm việc tại nhà do ảnh hưởng của dịch bệnh. Hôm nay, một ngày mưa rả rích, ngồi viết những dòng tâm sự này, tôi cảm thấy lòng bình yên và mong đợi khoảnh khắc được thực hiện những dự định của bản thân. Nếu cuộc đời là mỗi chuyến đi, tôi tin rằng dẫu muôn vàn khó khăn thì cuối con đường vẫn mãi là ánh sáng hy vọng.
Theo vnexpress