Minh họa

Mùa thu về. Tôi bâng khuâng nghe gió thu, nhìn lên bầu trời xanh cao thăm thẳm. Bỗng từ xa xuất hiện những chấm nhỏ lơ lửng trên không trung. Vẳng đâu đây tiếng chim gọi đàn. Một vài con chim ngói xòe cánh lượn vòng rồi từ từ đỗ xuống ruộng lúa đang gặt dở. Phút chốc từ đâu đến cả bầy đàn chừng vài ba chục con sà xuống, nghiêng ngó, tíu tít mổ những hạt thóc rơi. Thấy tiếng động của người gặt lúa ruộng bên, cả đàn chim ngói lại vỗ cánh bay đi để lại khoảng không và màu da trời xanh đến nao lòng. Ở hồ sen, những cây sen mới hôm nào lá còn xanh một màu non tơ, hoa nở hồng rực cả một vùng, tỏa hương thơm ngát trên cánh đồng làng, hôm nay đã đổi sang màu khác, lá úa vàng. Một vài cọng sen rủ xuống trong làn nước trong xanh. Mấy con cá rô lách nhẹ trong đầm sen, đớp bóng những nụ sen tàn cuối mùa làm mặt nước xao động, lung linh.

Chiều thu dần buông, nơi mùa thu đi qua vạt nắng cuối ngày hắt lên màu vàng hanh hao trong mùi thơm của chuối chín trứng cuốc, quả na mở mắt đón thu, trái hồng thắp sáng một màu đỏ rực lẫn trong những chiếc lá lốm đốm vàng. Tiếng chày giã cốm vọng vang xóm bãi thơm lừng theo làn gió thu; trên mái rạ lương vương những sợi khói lam chiều. Trên bến sông quê, dòng nước êm ả, lặng lẽ trôi xuôi. Vài chiếc thuyền câu ngoan ngoãn, im ắng đậu sát bờ. Ngấn nước mùa lũ qua đi để lại đám cỏ úa, cành cây củi mục từ thượng nguồn trôi dạt về nằm sát chân đê. Cồn thoi giữa sông đậm đặc phù sa non màu mỡ. Người trong làng đã tính ngày tra vừng, trồng đậu vụ đông và mùa cưới xốn xao của những đôi trai gái làng hẹn hò, giục giã.

Trong những mảnh vườn quê, nơi mùa thu đi qua có gió, nắng vàng, hương thơm của hoa trái. Tôi lang thang thơ thẩn trong chiều chợt nhớ đến mảnh vườn xưa của nhà mình, lòng bồi hồi những kỷ niệm gọi về. Chiếc mo cau làm máng hứng nước, bể nước lúc nào cũng ăm ắp đầy, trong vắt khoảng trời bình yên, lấm tấm hoa cau. Cây ổi còi cọc, quả nhỏ như quả găng - ổi đào vừa ngọt vừa chua. Cây bưởi xòa xuống bờ ao đeo trên mình những chùm quả trĩu nặng đung đưa theo gió. Cây hồng thân khô mốc cho trái ngọt vẫn kiên nhẫn đứng đó qua bao mùa. Thoảng cơn gió ào qua, lá vàng rơi lả tả. Giàn trầu không xơ xác lá chỉ còn trơ lại thân cây leo cong queo. Vườn xưa bây giờ chỉ còn lại trong ký ức. Nhớ những ngày đi học xa về, mấy anh chị em tôi quấn quýt vui đùa trong mảnh vườn nhà. Tôi trèo cây hồng, tìm những quả ương trảy về rấm. Anh tôi lấy chiếc sào dài, trên đầu tõe ra như cái rọ, với xa tận ngoài bờ ao hái bưởi. Có lần với xa quá, anh trượt chân ngã ùm xuống ao, bèo tấm bám đầy đầu tóc, quần áo. Tôi lẻn vào buồng lấy quần áo cho anh thay, sợ mẹ mắng. Chị gái tôi rất khéo tay bổ bưởi. Quả bưởi nào chị bổ cũng mọng nước, ngon ngọt. Có người bảo, cùng một cây bưởi, người này bổ thì ngọt, người khác bổ bưởi thì tép bưởi khô như gạo, chua loét. Chẳng biết có phải vậy không? Mới đó mà đã mấy chục năm trôi qua, anh chị tôi đã già, có người đã theo các cụ về với tiên tổ, xa xót và rưng rưng. Tôi lắng nghe tiếng vọng. Chỉ có tiếng gió thu lao xao từ xa lắm vọng về, lòng bâng khuâng nuối tiếc những kỷ niệm xôn xao nơi mùa thu đi qua...

Vũ Hoàng Luyến (baohaiduong)/ Quehuongonline.vn