Ảnh minh hoạ
Tôi và chồng công việc ổn định, không lo kinh tế, quen nhau khi học đại học, bắt đầu yêu sau 2 năm tốt nghiệp. Lúc đó anh đang đi nghĩa vụ. Gia đình anh không giàu, cũng không đến nỗi quá nghèo, ba mẹ làm chỉ đủ ăn, con cái lên đại học phải làm thêm mới đủ sống. Một phần do tư tưởng an phận, lại sợ đủ đường nên nhà anh chỉ dừng lại ở khoản đủ ăn đủ mặc. Tôi sinh ra trong gia đình gia giáo, ba mẹ có chí tiến thủ, lại quyết đoán nên kinh tế dư giả, anh chị em tôi ai cũng có phần, ít nhất người dăm ba căn nhà mặt phố giá trị. Tôi giống ba mẹ, tự lập từ khi vào đại học, tới nay có nhà cửa xe cộ đàng hoàng, vẫn chưa động vào tài sản bố mẹ cho.
Ngày trước, khi anh xuất ngũ, tôi đã động viên, khích lệ anh thi vào đại học, nặng có, nhẹ có. Anh cũng chịu khó, phần vì lo tương lai, phần sợ tôi. Còn ba mẹ anh chỉ nghĩ tới việc không có tiền học phí, sợ làm phiền ông bà, sợ mất thời gian nên bảo về quê làm gì đấy kiếm tiền. Tôi và anh đều bác bỏ không cần suy nghĩ. Tôi biết mẹ chồng chỉ học hết lớp 2, bán hàng rau củ rong nên việc suy nghĩ xa là hơi khó, tôi cũng không bận lòng lắm. Chúng tôi không ở chung nhà chồng, cũng hiếm khi về thăm vì ông bà còn trẻ khỏe, lại không thích phiền toái, sống không tình cảm, tôi cũng cảm thấy thoải mái về cuộc sống đối nội. Hiện tại, chúng tôi có một căn nhà lớn tại thành phố, tiền gửi ngân hàng cũng dư giả mua thêm nhiều bất động sản nhưng đang tạm ngưng đầu tư vì những bất động sản cũ còn giậm chân.
Nói về chồng, anh rất hiền, yêu thương tôi hết mực, chịu khó làm ăn, chúng tôi có rất nhiều sở thích chung nên hạnh phúc. Chỉ có điều anh không mạnh mẽ trong khoản đối xử với gia đình, ví dụ ba mẹ anh có yêu cầu gì, dù anh không đồng ý cũng chỉ im lặng. Tháng trước em chồng mới ra trường và tìm được việc, ba mẹ yêu cầu anh mua xe mới cho nó. Anh không đồng ý vì trước giờ cũng tự làm tự mua, thêm phần anh em ở xa nhau, không thân thiết lắm. Anh bảo tôi nếu có cho thì chỉ cho dăm ba triệu, phần còn lại nó tự cố gắng. Tôi hỏi thử xem em muốn mua xe gì, em bảo là mua xe tay ga xịn (vì nghĩ tôi mua cho). Sau đó tôi bảo rằng tuy anh chị dư sức mua xe cho em nhưng chị không thể tạo cho em thói quen trông chờ người khác, em có công việc tốt rồi thì hãy cố gắng mà dành dụm, anh chị cho em 5 triệu coi là động lực cố gắng. Em không nói gì, chỉ im lặng và có nét thất vọng.
Tính tôi rất rõ ràng, quan điểm của tôi là muốn tự do thì phải tự lo, đồ ai nấy dùng, tiền ai nấy xài. Tôi mua gì, làm gì cũng bằng tiền mình làm ra nên không ai có quyền đòi hỏi tôi phải làm này làm kia. Tôi cũng biết điều, mỗi lần về đều quà cáp, nhà thiếu gì cũng mua. Chuyện sẽ không có gì đáng để tâm cho đến cuối tuần vừa rồi vợ chồng về thăm nhà ngoại, tiện tạt qua đưa quà cho ba mẹ chồng. Ba mẹ gọi chúng tôi lại nói chuyện, có cả em gái chồng, muốn chúng tôi mua cho em căn nhà 5 tỷ. Lúc đó tôi đang uống nước, nếu không kịp bịt miệng lại chắc phun ra luôn. Tôi nhìn sang chồng, thấy anh ấy cũng bất ngờ, nhưng lại ú a ú ớ chưa biết trả lời sao.
Sau một hồi hỏi thăm về căn nhà, anh nói toàn bộ tài chính tôi quản lý, nên hãy để tôi có ý kiến. Thầm cảm ơn ông chồng đã tôn trọng sự có mặt của tôi, tôi thẳng thắn nói tất cả. Thứ nhất: Ba mẹ không nên cướp đi quyền độc lập của em. Em còn trẻ, phải tự đi bằng chân của mình, không ai có trách nhiệm phải trải thảm cho em. Những gì mình làm ra thì mới có ý nghĩa, lại có quyền tự do quyết định. Thứ 2: Chúng con là dân đầu tư, mọi thứ đều có sự tính toán và sinh lời. Chúng con không bao giờ bỏ 5 tỷ chỉ để cho em nó ở được. Với cả 5 tỷ không phải nhỏ, đối với chúng con một trăm ngàn cũng là lớn. Vậy nên việc này con hoàn toàn không đồng ý.
Tôi nói xong, không biết có làm phật lòng ông bà không nhưng ông có vẻ hiểu thông, còn bà thì bất lực không nói gì được. Riêng em chồng thì chắc biết không vòi được gì nên chỉ ngồi im lặng xem điện thoại. Chồng tôi khéo ý xin về kẻo muộn, không quên động viên em tự làm ăn tiết kiệm. Xin phép hỏi mọi người, nếu trong hoàn cảnh như tôi mọi người sẽ làm gì? Tôi làm vậy có đúng không? Chân thành cảm ơn các bạn.
Theo vnexpress