leftcenterrightdel
Ảnh mang tính minh họa - SHUTTERSTOCK 
Tôi không nhớ mình biết yêu lần đầu khi nào. Nhưng cảm xúc yêu thương ai đó ngộ lắm, khiến tôi cứ nghĩ mãi về người ấy, rồi tự vẽ ra trong đầu tương lai của hai đứa.

Tôi “phát hiện” mình biết nhớ một người từ hè năm lớp 10. Khi đó, tôi tranh thủ thời gian nghỉ, rời quê Quảng Nam ra Đà Nẵng kiếm việc làm thêm. Một người chị hàng xóm đã đi làm ở Đà Nẵng đón tôi và em chị trong một trưa hè oi nồng sau khi chúng tôi ngồi gần ba tiếng đồng hồ trên xe khách. Vừa đói vừa mệt, chị bảo: “Hai đứa nghỉ ngơi, ăn trưa đi, lát chị đi xem vòng vòng đây có ai tuyển chạy bàn không?”.
 
Chúng tôi nghỉ ngơi trong sự lo lắng vì mình chỉ làm thêm vài tháng, liệu có ai nhận không. Nhưng thật may, chỉ sau vài tiếng, chị báo tin cho chúng tôi là có nhà hàng cơm gà gần đây cần tuyển người chạy bàn, lương 200.000 đồng/tháng. Tôi và bạn được nhận vào làm ngay chiều tối hôm đó.

Thời đó, đi xa chỉ có thể liên lạc với người thân ở quê bằng lá thư viết tay. Tối đó, tôi bồi hồi viết thư báo tin cho má là đã có việc để má yên tâm. Trong hành lý mang theo của tôi còn có một cuốn sổ tay và những dòng chữ của N. Sở dĩ N. viết vào sổ tay của tôi vì chúng tôi khá thân trong suốt năm học lớp 10. 

N. học lại một lớp, vì năm học trước bị bệnh phải nghỉ, tôi gọi N. bằng “chị”. Thật lòng, tôi cũng xem N. như… chị vì trông cô ấy chững chạc hơn một cậu nhóc mới dậy thì như tôi. Dòng tâm sự của N. gửi riêng cho tôi nói rằng có thể sau mùa hè đó chúng tôi không gặp nữa vì gia đình không đủ điều kiện cho chị học tiếp.

Tôi cảm nhận những câu chữ đầy lắng lo cho tương lai của N. và cũng đồng cảm vì nhà mình nghèo không thua nhà “chị”. Tôi quyết định viết thư động viên N. cố gắng, đồng thời kể chuyện mình đang đi làm để kiếm tiền đóng học phí, mua sách vở cho năm học tiếp theo. 

Thư gửi đi, mấy ngày sau tôi nhận được thư hồi âm của N., “chị” cho biết đã rất cảm động khi nghe chuyện của tôi cùng những lời khuyên chân thành từ tôi. N. nói rằng “chị” cũng mong sẽ vượt qua được khó khăn để năm học mới có thể trở lại trường và gặp tôi. Sau ba tháng hè, tôi bồi hồi trở lại trường, yên tâm về lời hứa cố gắng của N. trong những lá thư đi lại hồi tôi ở Đà Nẵng. 

Khỏi phải nói tôi đã vui thế nào khi buổi lao động của học sinh toàn trường N. xuất hiện với nụ cười như hoa sen. Tôi đã đứng cạnh “chị” mà thấy tim mình rộn ràng. Tôi lí nhí nói: “Cảm ơn chị đã trở lại trường nghen”.

Hai năm lớp 11 và 12, chúng tôi vẫn quan tâm nhau, vẫn gọi nhau là chị em, nhưng tôi biết, tình cảm chúng tôi đang lớn dần. Thời đó, học trò yêu không dám ngỏ, nói nhớ thương cũng thật ngại ngần. Thi thoảng tôi viết mấy dòng động viên hoặc tâm sự cùng N. những vui buồn, ước vọng tương lai và để dưới ngăn bàn chỗ N. ngồi. Tất nhiên, tôi cũng nhận được những dòng thư như vậy. Tất cả nhẹ nhàng, bình an, cho đến năm cuối cấp III. 

Tôi từng nghĩ, sẽ cùng N. thi vào đại học, rồi sẽ cố gắng học thật tốt, thành đạt rồi sau này… cưới N. Tôi đã lấy cảm xúc yêu N. để nỗ lực học. Kết quả thi tốt nghiệp của tôi đạt loại khá, N. cũng đậu tốt nghiệp, nhưng chỉ tôi vào được đại học. Lá thư cuối tôi nhận được từ N. chính là lời chúc mừng và tin tưởng tôi sẽ vượt khó, học hành đến nơi đến chốn. “L. hãy thành đạt và lo cho má nha”, N. viết.

Do ở khác xã, tôi có lặn lội lên tìm nhưng không gặp. Sau đó, tôi rời quê đi học Sài Gòn trong nỗi niềm bâng khuâng khó tả, vui buồn lẫn lộn. Không có phương tiện liên hệ gì khác, tôi mải miết viết những dòng thư cho N. nhưng không nhận được hồi âm.

Vài năm sau, tôi trở về quê, gặp những bạn bè chung lớp phổ thông và nghe nói gia đình N. đã dọn ra Đà Nẵng sống, N. đã có gia đình riêng. Tôi nghẹn ngào nhưng cũng hiểu được lựa chọn của N. Có lẽ vì “chị” muốn mọi điều tốt đẹp đến với tôi?
leftcenterrightdel
Ảnh mang tính minh họa - Schantalao 

Mấy năm sau khi ra trường tôi mới nhận được email từ N. “Chị” cho biết vẫn dõi theo những đoạn đường tôi qua và thầm mừng vì tôi vẫn vững chãi. Tôi, sau mối tình đầu với N. cũng yêu thêm vài người nữa nhưng rồi vẫn không đủ duyên để đi đến hôn nhân. Có người bạn chung biết chuyện chúng tôi hỏi, có phải vì chưa quên hay quá yêu N. nên không đến được với ai? Tôi chỉ cười, bảo chắc duyên số của tôi là độc hành trên đường đời. 

Dù sao, tôi cũng thầm cảm ơn mối tình đầu, mối tình học trò và rung động thuở mười mấy đó để tôi biết mình đã biết yêu… 

Theo phunuonline