Nhìn kĩ, đó là dấu răng, là vết cắn để lại trên da. Nghĩ đến việc chồng tôi đã làm chuyện gì đó xấu xa trước khi về nhà, lòng tôi trào sôi lửa giận.
Suốt đêm, nhìn chồng ngủ say trong men rượu, tôi không tài nào chợp mắt nổi. Nửa muốn lôi anh ấy dậy hỏi cho ra lẽ, nửa lại sợ phải nghe thấy những chuyện đau lòng.
Tôi và chồng cưới nhau đã 7 năm. Đối với một cuộc hôn nhân, khoảng thời gian đó không dài nhưng cũng đủ để tôi hiểu anh ấy tới 8-9 phần.
Anh ấy vốn là người đàn ông có trách nhiệm, chăm chỉ làm việc, kiếm tiền. Tuy nhiên, vì sinh ra trong gia đình có bố mẹ ở vị thế "chồng chúa - vợ tôi" nên anh ấy cũng mang tính cách gia trưởng giống bố.
Chồng tôi uống rượu rất kém nhưng lại không biết điểm dừng. Vậy nên vào những cuộc vui, anh ấy thường là người say đầu tiên. Dù vợ có khuyên nhủ bao lần, anh ấy vẫn cho rằng "nam vô tửu như cờ vô phong", "đàn bà biết cái gì mà nói lắm".
Anh ấy có thể có nhiều tật xấu, nhưng gái gú thì tôi chưa từng nghĩ đến. Bởi tính anh ấy vốn cộc cằn, kể cả ngày tán tỉnh tôi cũng "khô như ngói".
Vậy nên nay nhìn mấy vết lạ giống như vết cắn ở cổ anh ấy, tôi vừa bất ngờ, vừa hoang mang.
Ảnh minh họa.
Sáng mai, chồng tôi tỉnh dậy, nói rằng chẳng nhớ nổi mình về nhà vào lúc nào. Tôi kéo anh ấy đứng trước gương, hỏi anh ấy có nhìn thấy cái gì trên cổ không?
Anh ấy nghiêng cổ nhìn đi nhìn lại rồi hỏi tôi:
- Cái này là cái gì ấy nhỉ?
- Anh đừng có giả vờ ngây ngô nữa. Tối qua anh đi với gái đúng không? Người ta còn để lại dấu vết trên cơ thể anh thì kinh rồi. Anh trở nên đổ đốn từ bao giờ thế? Anh có còn nghĩ đến vợ con, cái gia đình này nữa không?
- Làm sao mà em cứ phải xồn xồn lên thế? Tối qua, anh với mấy anh em cùng làm dự án rủ nhau đi nhậu, rồi đi hát karaoke có "tay vịn". Đàn ông đàn ang đi hát có thêm tí gái thì có làm sao đâu.
- Anh coi đó là điều bình thường?
- Chả bình thường thì sao. Bạn anh đứa nào chẳng thế. Chả lẽ mỗi thằng ôm một đứa, anh ngồi nhìn à?
Nghe những lời chồng nói, tôi thật sự chỉ muốn tát anh ấy một cái. Anh ấy không những không chối, còn thái độ thừa nhận như thách thức: "Tôi đi gái đấy, cô làm gì được tôi?".
Anh ấy luôn nghĩ rằng, anh ấy là người kiếm tiền chính trong nhà. Nhà anh ấy mua, xe anh ấy sắm, con anh ấy nuôi. Còn tiền của tôi chỉ đủ lo cho bản thân tôi thôi. Vậy nên, dù anh ấy có như thế nào, tôi cũng phải chấp nhận.
Tôi nhìn thẳng vào mắt chồng, nói rõ ràng từng chữ một: "Anh coi đó là điều bình thường. Nhưng với tư cách là vợ anh, tôi coi đó là điều không thể chấp nhận. Thái độ của anh cho thấy, đây không phải là lần đầu tiên, cũng chắc chắn chưa phải là lần cuối cùng. Tôi nghĩ chúng ta nên ly hôn, sau đó anh muốn làm gì thì làm".
Lời tôi nói vừa dứt, anh ấy liền hét lên: "Ly hôn là chuyện em có thể muốn nói thì nói à? Em giỏi thì viết đơn đi, tôi ký. Em thử hỏi cả cái thiên hạ này, có thằng đàn ông nào hoàn toàn chung thủy với vợ mà ra ngoài không hề nọ kia không?".
Anh ấy luôn như thế, luôn tức giận ngay cả khi mình là người sai. Tôi có thể chịu đựng tính gia trưởng của anh ấy, có thể chịu đựng thói quen hay nhậu nhẹt rượu chè của anh ấy.
Nhưng chuyện anh ngang nhiên gái gú bên ngoài rồi về thản nhiên thừa nhận, coi đó là chuyện nhỏ thì tôi không chấp nhận. Tôi là vợ anh ấy và anh ấy không được phép coi thường cũng như làm tổn thương tôi theo cách đó.
Mọi người trong nhà, đặc biệt là bố mẹ chồng tôi sau khi biết chuyện đã chê trách tôi quyết định quá vội vàng. Họ nói một khi đã kết hôn, có con, mỗi quyết định của mình không chỉ vì mình mà còn ảnh hưởng đến người khác. Một người mẹ tốt có thể hy sinh mọi thứ, chịu đựng mọi thứ, nếu điều đó tốt cho con mình.
Tôi không biết mọi người nghĩ thế nào. Nhưng với tôi, một người mẹ sống trong bất hạnh thì không thể nuôi dạy những đứa trẻ hạnh phúc. Tôi sẽ chọn hạnh phúc cho con theo cách khác, không nhất thiết phải chung sống với một người chồng không tôn trọng tôi.
Theo giadinhonline.vn