Ảnh minh họa
Nhà chúng tôi cùng thị xã, hai đứa lại học cùng trường, cùng lớp. Chúng tôi yêu nhau 6 năm rồi kết hôn, nay cũng đã được 10 năm. Khi mới cưới, chưa có nhà riêng, chúng tôi sống cùng với bố mẹ chồng, anh chồng. Cuộc sống nhiều chật vật, khó khăn nhưng cả hai cùng cố gắng lại cùng nhà với bố mẹ nên bớt chi phí, mọi việc cũng tạm ổn.
Sau một năm về nhà chồng tôi chưa có con, nhiều người bên nhà chồng cứ nói tôi có vấn đề, thậm chí tôi còn nghe có người nói tôi là “cây độc không trái…”, tôi stress nên bàn với chồng xin ra ở riêng.
Bố mẹ tôi thương con nên cho vợ chồng tôi ở ngôi nhà cũ mà ông bà thường cho người ta thuê. Vợ chồng tôi cũng đi khám, thuốc thang và tôi đã có bầu. Đứa con đầu lòng ra đời trong niềm hạnh phúc vỡ òa của vợ chồng tôi và cả gia đình.
Tôi thường bàn với chồng đợi con 3 tuổi lại sinh thêm đứa nữa rồi chịu khó làm chăm nuôi các con, chồng tôi cứ ậm ờ cho qua chuyện.
Anh chồng lấy vợ, mẹ chồng tôi dùng tiền bà dành dụm sửa sang lại ngôi nhà, xây phòng riêng cho vợ chồng anh chứ không như chúng tôi trước phải ở trên gác xép cũ của gia đình. Tôi không nghĩ gì cả, chỉ đơn giản nghĩ ông bà cũng muốn đẹp lòng nhà chị dâu nên cố gắng sang sửa lại ngôi nhà.
Anh chồng tôi là một thanh niên ăn chơi, cờ bạc, lô đề gì cũng biết, không như chồng tôi. Mẹ chồng tôi phải nhiều phen lén lút đi trả nợ thay cho anh, số tiền không hề nhỏ.
Khi lấy vợ, anh chồng tôi muốn mua xe ô tô để chạy đưa đón khách, mẹ chồng tôi lén mang cắm sổ đỏ lấy tiền. Thậm chí bà còn bán một nửa diện tích quầy hàng khô của bà trong chợ đầu mối để dồn tiền cho con trai mua xe.
Thế nhưng bất cứ khi nào chúng tôi khó khăn, chồng tôi hỏi vay thì bà đều từ chối. Đi đâu chơi hay ăn gì bà cũng chăm chăm lấy phần về cho gia đình anh chồng tôi còn chúng tôi thì chưa bao giờ. Tôi dần nhận ra sự đối xử khác biệt của bà với hai người con trai.
Thậm chí, sinh nhật anh chồng tôi, bà nhớ và tổ chức hoành tráng, đến sinh nhật chồng tôi thì bà quên. Tôi phải động viên chồng: “Chắc vợ chồng mình không ở cùng nên mẹ quên”. Chồng tôi chỉ im lặng, tôi biết anh suy nghĩ nhiều và rất buồn bởi anh là người sống tình cảm.
Đỉnh điểm một lần chồng tôi gặp rắc rối, phải nộp tiền phạt cho công ty một khoản tiền không nhỏ nếu không có thể dính dáng tới pháp luật. Lúc đó, vợ chồng tôi không có nổi 1 triệu, tôi chạy vạy, nhờ vả bố mẹ hai bên. Mẹ chồng tôi nói: “Mẹ không có, thế này đành để nó (chồng tôi) đi tù chứ biết làm sao”. Tôi không biết nói gì với mẹ, chồng tôi thất vọng ra mặt.
Tôi cầu cứu bố mẹ đẻ, bố mẹ tôi vay mượn bạn bè để có đủ số tiền cho chồng tôi đền bù. Ngay tối đó, tôi đã thấy chồng tôi ngồi lặng lẽ khóc, tôi chỉ biết ngồi bên anh.
Anh đã phải thốt lên câu: “Anh ước gì mẹ chỉ là của riêng anh”. Tôi biết chồng tôi rất thương mẹ, yêu mẹ nhưng mẹ chồng tôi đối xử không công bằng khiến anh bị tổn thương. Anh không cãi mẹ, không trách mẹ mà chỉ âm thầm đau khổ và nhất định từ đó không bao giờ mở lời nhờ bà giúp đỡ.
Khi con tôi 3 tuổi, tôi nói với chồng sinh thêm con thứ 2, anh ậm ờ không trả lời thẳng mà tìm cách lảng tránh. Nhiều lần gặng hỏi anh không nói, có lúc chúng tôi còn cãi nhau về vấn đề này. Con tôi 5 tuổi rồi đi học, giờ cháu đã học lớp 3, tôi lại nhiều lần nói anh sinh thêm con,anh từ chối. Anh còn cáu gắt mắng tôi, nhất định chỉ có 1 con chứ không sinh thêm.
Anh nói một câu khiến tôi cứ phải suy nghĩ rất nhiều: “Anh chỉ cần một đứa con thôi để nó được hưởng trọn tình cảm và sự quan tâm của cả bố và mẹ. Anh không muốn con lại phải chịu cảnh giống anh”.
Theo vietnamnet