Tôi đã lập gia đình, có con nhỏ, làm văn phòng, lương tháng 10 triệu đồng, ở trọ tại Sài Gòn. Cha mẹ tôi đều trên 70 tuổi, các anh em là nông dân chân chất, lao động phổ thông.

Trong một lần đi sinh nhật bạn ở quán karaoke, em cùng nhóm bạn có xích mích với chủ quán, đánh nhau án mạng đã xảy ra. Em tôi và một người bạn bị kết tội chủ mưu, mỗi người nhận 13 năm tù. Tính từ khi bị bắt đến giờ gần 4 năm, còn 9 năm chịu hình phạt phía trước, trong thời gian ở tù anh em chúng tôi đều chia nhau ra thăm nuôi đầy đủ, mỗi tháng gửi 2 triệu đồng để em mua thức ăn và sinh hoạt. Mấy tháng nay Sài Gòn dịch giã, giãn cách xã hội cộng với kinh tế khó khăn nên tôi không thể gửi tiền cho em. Em gọi về yêu cầu tôi gửi vào tài khoản người lạ 5 triệu đồng. Tôi lấy làm khó hiểu, tại sao em không hiểu dịch bệnh khó khăn, tôi thất nghiệp không có tiền để sinh hoạt hàng ngày? Em cũng không quan tâm là tôi có khoản tiền đó hay không.

Ở trong tù, ngoài tiền gửi đều mỗi tháng, em còn yêu cầu mua: áo quần đúng kiểu, khăn tắm theo định kỳ, dầu gội, cà phê, bánh kẹo... Tôi luôn phải dè dặt chi tiêu, để dành từng đồng gửi cho em. Tôi bị động trước các yêu cầu của em nhưng hình như em không hiểu điều đó. Vì thương cảnh tù tội của em, tôi luôn đồng ý và đáp ứng các yêu cầu em đề ra. Ngoài những khoản kể trên, gia đình tôi phải đền bù cho gia đình bị hại gần 600 triệu đồng. Em tôi tự nhận tất cả tội lỗi nên người bạn đi cùng chỉ đi tù 13 năm, còn em chịu thêm tiền đền bù nữa.

Hôm nay tôi viết bài này chỉ mong các bạn cho tôi những lời khuyên hữu ích:

Tôi có nên tiếp tục thăm nuôi em đều đặn hàng tháng? Có nên đáp ứng mọi yêu cầu của em? Tình thân khiến tôi khó đưa ra những quyết định đúng đắn nhất. Cảm ơn các bạn.

Theo vnexpress