Gửi anh, người sắp là chồng cũ của em! Mình cưới nhau đến nay đúng 10 năm, quen vỏn vẹn ba tháng rồi đi đến hôn nhân. Ngày cưới, ba má anh nói dưới quê chật hẹp nên từ chối rước dâu. Lúc cưới nhau, anh không có tiền chuẩn bị nên mọi chi phí đều do nhà em và em lo. Nhưng mình từng rất hạnh phúc, đúng không anh? Về ở với nhau, vì bằng cấp anh khó tiến xa, em dành dụm từng đồng trong tiền lương ít ỏi của mình và khoản anh đưa, vun vén cho anh bốn năm liên thông đại học. Ngày anh hoàn tất bằng kỹ sư, em mới dám có thai, may sao em sinh được cậu con trai sáng láng, dễ thương, bé là ánh mặt trời của em.
Sinh con vừa đầy tháng, anh đi nhậu tới gần sáng mới về. Mẹ chồng lên chơi cũng biết chuyện, rồi thấy em giận anh nên má bỏ về quê mà không khuyên anh câu nào. Con vừa 4 tháng, anh kế của anh mất. Nhà anh có ba anh em, anh cả và anh ở Sài Gòn lập nghiệp, anh kế có tiệm sửa xe dưới quê. Đám tang vừa xong, má gọi anh và anh hai lại, bắt buộc một trong hai người phải về để thừa kế tiệm và chăm sóc ba má. Anh nói với em anh muốn đi. Lúc đó, anh có hiểu cảm giác em sau sinh và khi con mình còn non nớt không? Sau khi bàn bạc, anh hai chấp nhận bỏ vợ con và công việc đang ổn định ở Sài Gòn, về quê để ba má vui. Dù từ Sài Gòn về dưới ấy nào có xa xôi, chỉ ba tiếng chạy xe, sao không ai chọn giải pháp thỉnh thoảng về quê thăm ba má?
Em thương chị hai chịu không nổi cảnh xa chồng, một năm sau chị đơn phương ly hôn. Được thời gian, má lại vun vén cho anh hai lấy người vợ của em trai đã mất. Không lâu sau lại sinh được một bé. Em không hiểu lớn lên, đứa bé biết đó là bác mà cũng là ba mình sẽ như thế nào. Khi ấy, em đã mường tượng được tương lai của mình khi anh cũng hướng về gia đình dưới quê và ba má như thế, vậy mà sao em vẫn không buông?
Từ đó trở đi, anh trở nên xét nét, khắt khe, bảo em suốt ngày chỉ biết có con. Em muốn gia đình mình có chung một bữa cơm chiều, mong muốn giản đơn này năm năm nay chưa hề có. Anh đi sớm về khuya, thỉnh thoảng nhậu say về chửi đổng vợ con. Ngoài những tháng anh đi công trình xa, về nhà là hay chê cơm không vừa miệng, áo em mua anh không vừa lòng. Em vẫn không buông tay, nghĩ con còn quá nhỏ và cần có cha.
Cách đây ít hôm, con sốt, ói liền mấy hôm. Buổi sáng em tranh thủ nhờ bà ngoại trông con để chạy lên giao ít sổ sách công ty. Đến trưa con chuyển mệt, bà ngoại gọi em về, lúc ấy vừa dịp anh cũng có mặt ở nhà. Anh chỉ vỏn vẹn để lại cho bà ngoại và con mình hai câu: "Bận về quê, mua vé rồi" sau đó vội vã ra đi không đợi em về, mà nào dưới quê có việc gì hệ trọng đâu anh. Chiều hôm ấy trời mưa tầm tã, lại đúng dịp mọi người hồ hởi đi chơi, về với gia đình, em tủi thân ẵm con đi vào bệnh viện lấy máu. Ba ngày liền sau đó, anh không hề có cuộc điện thoại hỏi thăm con.
Em thương bản thân một thì thương con 10, mong biết bao gia đình có những bữa cơm đầm ấm, những lúc cùng nhau đi chơi vui vẻ. Em cố gắng nhún nhịn để con có gia đình trọn vẹn, nhưng sao chỉ là những thất vọng? Em muốn biết mình sai ở đâu, có phải vì em không ngọt ngào khôn khéo, không biết lấy lòng ba má anh và chiều chuộng anh? Có phải vì em quá nhẫn nhịn để con mình không phải nghe những tiếng ba mẹ nó cãi nhau mà anh nghĩ em nhu nhược? Vì sao cũng được, mấy ngày nay nhìn con xanh xao mà không có cha bên cạnh, em đã hiểu mình có lỗi với con và bản thân nhiều quá. Chắc em đã hết duyên với cuộc hôn nhân này.
Theo vnexpress