Dù hay được gọi là tiểu thư “sinh ra trong nhung lụa” nhưng tôi cũng chẳng phải kiểu con gái kiêu chảnh như người ta vẫn thường nghĩ. Tôi tự thấy mình chăm chỉ, sống gọn gàng và thân thiện với mọi người. Nói chung là tôi không kén tiếp xúc với người khác.
Cũng có lẽ vì thế mà tôi đã sa vào lưới tình với một anh đồng nghiệp từ dưới quê lên, tên là Nam. Ban đầu tôi còn không nghĩ là Nam có gốc gác ở xa xôi, còn tưởng anh là người thành phố vì độ chịu chơi như kiểu rủ tôi ăn ở những nhà hàng sang trọng, đưa tôi đi chơi những nơi sang chảnh… Mãi sau này khi yêu nhau lâu, Nam mới nói anh không phải người thành phố.
Hương, bạn thân của tôi, luôn cằn nhằn bảo tôi khờ quá, rõ ràng Nam không xứng với tôi. Rồi còn cái gì mà chịu chơi chỉ là vỏ bọc, anh là thằng đểu,… Tôi nhiều lần cáu quá đã cãi nhau với Hương, vì dù sao cũng là chuyện tình yêu của tôi cơ mà? Đáng nhẽ nó không nên nói những câu khiếm nhã, xúc phạm như thế. Tôi nghĩ là Hương ghen tỵ, xấu tính, rồi tôi cũng nghỉ chơi với loại bạn đó luôn.
Ban đầu tôi còn không nghĩ là Nam có gốc gác ở xa xôi, còn tưởng anh là người thành phố vì độ chịu chơi của anh. Ảnh minh họa.
Càng ngày tình cảm của tôi và Nam càng bền chặt hơn. Được cái Nam lại rất giỏi nói, nên tôi cũng khó giận dỗi anh điều gì. Cuộc sống hạnh phúc cứ thế diễn ra, được nước đẩy thuyền cũng đến ngày chúng tôi ăn nằm cùng nhau. Đều là hai bên tự nguyện, nên đến lúc tôi nói mình có thai với anh, chúng tôi liền lên kế hoạch tổ chức đám cưới.
Ngày ra mắt nhà trai, tôi mới biết nhà Nam còn mỗi bố. Hoàn cảnh nhà anh cũng thật khổ cực, vì bố anh bị khiếm thính, chỉ còn một mình ở quê. Bác trai cũng chưa điếc hẳn, mà vẫn nghe được nhưng không rõ ràng. Tính tôi vốn hay thương người. Nhìn gia cảnh anh như vậy tôi lại càng thương hơn. Tôi bàn với Nam, để tôi chi tiền mua một căn nhà chung cư trước, đón bác trai lên trên Hà Nội sống cùng còn tiện bề chăm sóc. Từ dạo mua nhà, tôi cũng năng đến thăm và chơi với bác nhiều hơn.
Mọi người xung quanh ai cũng bảo số tôi đen nên mới dính nghiệt duyên với nhà ấy. Tôi mặc kệ! Người ta bao đồng thật sự khi mà cứ soi mói chuyện đời tư của tôi như thế. Nhưng điều khiến tôi hơi buồn là ngay cả bố mẹ tôi cũng không thích nhà trai, vì không môn đăng hộ đối, có lẽ vì tôi đã trót có bầu rồi nên đành chấp nhận. Bố mẹ hai nhà cũng đều đồng ý là sẽ để chúng tôi đăng ký kết hôn luôn cho nhanh rồi chờ sinh xong mới tổ chức đám cưới sau.
Hôm đăng ký kết hôn xong, tôi chuyển đồ về nhà riêng với Nam ở hẳn. Bố của Nam ngỏ ý muốn nói chuyện với tôi ở phòng khách. Bác dặn dò tôi đủ thứ chuyện, từ chuyện nhà cửa bếp núc như thế nào sợ tôi không quen, rồi thông cảm vì nhà cũng không khang trang… Đến cuối cùng bác trai thở dài, nói rằng anh Nam con trai bác tính nết xấu, để tôi gả về đây thật là quá thiệt thòi.
Nhưng cá nhân tôi không thấy vậy. Những lời dặn dò trước tôi chỉ cười trừ, nhưng đến câu nói sau cùng thì tôi phải khẳng định với bác là không phải như thế. Tuy nhiên nói mãi mà bác không nghe thấy, lại nghe câu được câu mất. Thành ra tôi hơi mất kiên nhẫn nói to hơn, thế nào lại thành hơi quá đà, nghe ra hơi giống mắng.
Thành ra tôi hơi mất kiên nhẫn nói to hơn, thế nào lại thành hơi quá đà, nghe ra hơi giống mắng. Ảnh minh họa.
Vừa vặn Nam bước vào đúng đoạn đấy. Anh tưởng tôi dọa nạt bố anh hay sao, liền hùng hổ xông vào cho tôi một cái bạt tai. Còn chưa kịp hoàn hồn, Nam lôi tôi lên phòng và sau đó anh liên tiếp đánh mắng tôi.
Chúng tôi cãi nhau to. Sau đó anh bắt đầu nói ra những sự thật khiến tôi liên hoàn sốc. Ban đầu, anh ta tiếp cận tôi chẳng qua chỉ là vì trò cá cược với đám bạn, đến khi tôi có thai thì vừa hay thành miếng mồi béo bở. Nam thú nhận cưới tôi chỉ vì tiền của tôi, kiểu gì bố vợ cũng sẽ chia tài sản và tìm cho anh việc làm tốt. Tôi vừa sốc vừa căm giận, từ trước đến nay tôi chỉ là con rối trong mắt anh ta đấy ư?
Tôi giằng co với Nam một hồi lâu. Tôi đòi ly hôn, nhưng Nam nhất quyết không chịu, không những thế, anh dọa nếu tôi làm căng anh sẽ tung hết hình ảnh 2 đứa chụp lúc "cao hứng" lên mạng cho nhà tôi mất mặt. Bây giờ tôi phải làm sao?
Phương Trang (ghi)