Sau khi kết hôn, chúng tôi làm trên Hà Nội và thuê phòng trọ. Tôi có bầu năm 2017, sau tháng sau sinh mẹ chồng lên trông cháu giúp. Bà chăm cháu cẩn thận, tuy nhiên hay cáu gắt, bực bội vì không quen môi trường bí bách trên này, ở quê thoải mái hơn. Khi bé được tuổi rưỡi, tôi bị đau dạ dày, uống nhiều thuốc nên cai sữa cho bé, gửi bé ở quê mấy tháng, tính đến khi bé hai tuổi thì đón lên rồi gửi trẻ để tiện vừa đi làm vừa chăm con.

Đầu năm 2020 có dịch Covid, vì lo sức khỏe của con, vợ chồng lại phải đi làm nên chưa đưa bé lên Hà Nội được, 1-2 tuần chúng tôi về quê thăm con. Sau hai năm kết hôn, chúng tôi tích góp được một khoản tiết kiệm, tôi tính mua chung cư trả góp để ổn định chỗ ở nhưng chồng lại muốn dồn tiền kinh doanh. Anh bảo mua ngay thì không còn tiền làm ăn, làm bao nhiêu cũng trả góp hết vào nhà, thế nên đành gác lại kế hoạch mua nhà. Đầu năm 2021, tôi mang bầu bé thứ hai, lúc đó dịch bệnh tạm ổn, con cái là lộc trời cho nên tôi cố gắng giữ sức khỏe, tính sinh bé thứ hai xong sẽ đón bé đầu lên luôn.

Bầu được năm tháng, dịch Covid bùng phát mạnh trở lại, tôi vẫn duy trì được công việc kế toán văn phòng đến lúc sinh, có điều công việc của chồng không suôn sẻ. Anh góp cổ phần vào công ty người quen, ban đầu có lãi nhưng do dịch bệnh, cách quản lý không tốt nên chưa phát triển, họ cho chồng tôi nghỉ việc và số cổ phần chưa lấy lại được. Ngoài ra việc làm kinh doanh thêm của anh cũng có vấn đề, anh hay tin người, gặp khoản nợ xấu khoảng 200-300 triệu đồng mà chưa biết lúc nào họ trả.

Đến khi tôi sinh bé thứ hai, chồng thất nghiệp được vài tháng. Dịch bệnh bùng phát, vợ chồng và con về quê anh, tôi ở cữ và chăm bé lớn. Trong thời gian này, bố chồng bị ngã phải bó bột, ông làm thợ xây lâu năm, không cẩn thận nên bị ngã. Bố mẹ chồng tôi làm nông nghiệp, ông ở nhà phụ bà những ngày gặt cấy, xong xuôi sẽ đi làm xây dựng ở các tỉnh lân cận, hầu như không ở nhà nhiều, chỉ về nhà khi có việc, lễ tết, mùa màng. Suốt những tháng ở cữ ở nhà chồng, tôi mới biết khi ông ở nhà nhiều sẽ hay cằn nhằn, nhiều khi cáu gắt, chửi tục, nói những lời đay nghiến với người thân (mọi người bảo do đau không đi làm được, sốt ruột nên thế). Đôi khi tôi không thể hiểu nổi chuyện nhỏ vậy mà bố chồng cũng nổi nóng được, nói tục và có thái độ hùng hổ.

Sau khi tức giận, ông lại nói chuyện bình thường như không có gì xảy ra. Tôi hiểu tính ông nóng, không kiềm chế được, càng có tuổi càng không thể thay đổi. Tôi trách mình không lo được cho con, để con trong môi trường như vậy mà không biết. Đợt vừa rồi tôi cho bé sang ngoại chơi, qua tết về nhà nội, giờ bé gần năm tháng. Công ty tôi gắn bó năm năm từ khi làm trên Hà Nội, giờ khả năng họ không cho tôi quay trở lại làm việc nữa. Tôi suy nghĩ, lo lắng rất nhiều, công việc hai vợ chồng đều khó khăn, nếu lên Hà Nội xin việc sợ hai bé chẳng may nhiễm Covid, còn ở quê chồng rất khó xin việc, chủ yếu là đồng ruộng, ít công ty, tương lai khó phát triển.

Vợ chồng tôi chưa biết định hướng như thế nào. Từ khi ở nhà ngoại về, tôi cảm thấy buồn bã, nhớ bố mẹ nhiều. Cứ nghĩ tới bố mẹ là tôi lại khóc, liên tục trách bản thân không cố gắng phấn đấu để bố mẹ buồn. Giờ tôi lấy chồng xa, không về thăm bố mẹ thường xuyên được. Tôi trách mình ngày trước không cố gắng xin việc gần nhà, lấy chồng gần để gần bố mẹ hơn. Tôi biết cần phải cố gắng nhiều hơn nhưng cứ bế con nhìn ra ngoài đồng ruộng mênh mông là lại buồn, tủi thân. Bao năm đi học, đi làm, xa nhà từ nhỏ, nghĩ mình tự lập được, vậy mà sau khi sinh con lại yếu đuối như vậy, lúc nào cũng có thể khóc, như trầm cảm. Mong được các bạn tư vấn.

Theo vnexpress