Ngày tôi 10 tuổi, bố mẹ giao cho nhiệm vụ trông coi em trai nhỏ hơn tôi 4 tuổi, sau mỗi buổi học. Trong một lần bố mẹ đi làm đồng, em trai đang ngủ, tôi đã đi chơi với đám bạn hàng xóm.
Do mải chơi quá, đến khi tối muộn tôi hoảng hốt chạy về nhà tìm em. Thế nhưng em không ngủ trong giường, tìm khắp các ngóc ngách trong nhà ngoài vườn và cả làng đều không thấy. Nhiều ngày nhờ mọi người tìm kiếm không thấy em, mẹ nằm trên giường khóc suốt, còn bố mặt lầm lì không nói câu nào. Tôi sợ hãi chỉ biết ngồi trong góc nhà và cầu mong có phép màu đưa em về.
Những năm sau đó mỗi lần ai nhắc đến em trai là mẹ tôi lại khóc và sự ân hận trong tôi lại trỗi dậy. Tôi tự nhủ sau này lớn lên sẽ đi tìm em trai về cho bố mẹ.
Khi học xong cấp 3, tôi ra thành phố rửa bát cho nhà cô họ và bắt đầu công việc tìm kiếm em trai. Thấy tôi khát khao tìm em trai, cô họ cho dán một tờ giấy trước cửa, với nội dung tìm trẻ lạc. Thế nhưng nhiều năm không có chút tin tức gì. Sau đó tôi đã làm nhiều nơi khác, di chuyển tới nhiều khu vực và cũng dán nhiều tờ rơi nhưng đều vô ích. Kể cả khi lập gia đình, tôi vẫn không ngừng tìm kiếm.
Tuần trước, có một người bạn của chồng tôi đến chơi. Vĩ bảo gương mặt của tôi rất giống với sếp của anh ấy. Chồng tôi nói trên đời này người giống người là chuyện bình thường. Thế nhưng Vĩ không bỏ cuộc, vẫn khẳng định chắc hai người phải có họ hàng bà con gì thì mới có nhiều nét giống đến thế.
Sau đó Vĩ còn gọi điện cho ai đó và xin được một tấm ảnh để chứng minh là bản thân nói đúng. Vừa nhìn thấy sếp của Vĩ, tôi đã nhận ra ngay đó là em trai của mình, nhờ vào vết sẹo trên lông mày. Tôi đã kể với Vĩ chuyện đứa em bị mất tích ngày nhỏ. Bất ngờ Vĩ nói là người sếp ấy chỉ là con nuôi của sếp tổng, rất có thể là em trai tôi, sau đó anh ấy đã cho tôi số điện thoại và địa chỉ nhà sếp để tôi đến xác nhận.
Chiều qua, lúc đi làm về, tôi đã đi tìm địa chỉ được cho. Nhìn thấy ngôi biệt thự tráng lệ mà tôi lưỡng lự. Lúc tôi lấy điện thoại ra gọi thì đầu bên kia không bắt máy khiến tôi chùn bước.
Đi tìm em suốt 20 năm, thế nhưng bây giờ tôi lại không dám đối diện. Bởi giờ em ấy giàu có, tôi sợ tìm gặp lại khiến em hiểu lầm, cho là thấy giàu mới tìm đến nhận họ hàng. Huống chi chuyện năm xưa như thế nào, tôi cũng không biết cụ thể. Theo mọi người tôi phải làm sao đây? Có đến gặp để hỏi những gì đã xảy ra và nếu đúng thì có nên nhận lại đứa em trai thất lạc của mình?
Dung Nguyễn