Lúc đó, tôi phát hiện mình có thai bé thứ ba. Sau biến cố bất ngờ của cuộc hôn nhân vốn vô cùng hạnh phúc trước đó, tôi muốn đi rất xa để quên tất cả, quên đi người chồng phản bội khi chúng tôi thịnh vượng, quên lỗi lầm của tôi khi vướng vào mối tình không thể với thanh niên độc thân nhỏ hơn mình một con giáp sau ly hôn. Làm sao có thể với muôn vàn vất vả để vừa học vừa kiếm tiền nuôi con ở nơi đất khách với "bụng mang dạ chửa" thế này? Tôi hụt hẫng hơn bao giờ hết, tự trách mình nhiều lắm với bao câu hỏi bủa vây.

Rồi tôi dừng lại việc du học để sinh con với sự phản đối từ gia đình và thị phi từ một xã hội còn nhiều định kiến về phụ nữ không chồng mà chửa. Đương nhiên tôi chịu trách nhiệm với chính mình, không hề trách móc một lời. Tôi trách mình mất lý trí khi yêu anh thật sự, con là duyên nợ, tôi biết rõ sẽ nhận lại được phản hồi gì khi thông báo với cha của đứa bé tin này, thế nhưng vẫn phải nói một lần, như muốn làm tất cả những gì có thể để về sau không hối hận với chính mình. Một lần ba của đứa bé từng nói, nếu tôi có thai mà không báo thì rất có lỗi với họ. Cho đến giờ, tôi vẫn muốn giữ cho con hình ảnh tốt đẹp về ba nó khi nói rằng ba đi làm xa lắm, ba vẫn mua quà và đóng tiền học cho con.

Tôi hạnh phúc lắm khi nhìn bé con lớn xinh mỗi ngày, chưa bao giờ hối hận khi quyết định sinh con. Tôi cố gắng bù đắp tổn thương cho hai anh trai bằng cách không tiến tới cùng ai nữa và kề cận các con, không màng bản thân như thế nào để các con có đầy đủ tất cả. Tôi đã rơi vào cảnh túng quẫn kinh tế nhất như bao người trong thời dịch bệnh, thế nhưng còn may mắn hơn bao người vì bản thân hạnh phúc với ba thiên thần bé nhỏ. Gần đây tôi thấy lòng mình thắt lại khi con đã nhận thức được sự thiếu vắng tình cha. Bé con xinh đẹp, ngây thơ hay hỏi mẹ khi thấy bóng dáng bất kể một người đàn ông nào: "Mẹ ơi, ba con hả mẹ"? "Mẹ ơi, ba con đi làm xa hả mẹ"... Mỗi lần như thế tôi lại lặng lẽ trách mình.

Bao lâu rồi tôi âm thầm chôn giấu nỗi đau vào trong lòng, chỉ bản thân biết ba của bé đã chối bỏ con vì tương lai sự nghiệp. Tôi cố phản hồi với mọi người khi được hỏi về ba của bé, rằng người ấy vẫn chu cấp cho con, đến thăm con mỗi tuần, tôi nói dối rằng mình đã chủ động rời xa để người ấy có tương lai tốt hơn. Tôi làm tất cả vì biết mình sai, hơn thế vẫn hy vọng nhỏ nhoi rằng để hình ảnh ba trong mắt con và mọi người đẹp, có thể ngày nào đó sự trắc ẩn trong anh trỗi dậy sẽ tìm về gặp con. Tôi nói thế không phải là mong chờ anh nhận con, cũng chưa bao giờ có í định năn nỉ anh nhận con, không trách anh dù chỉ một lời dù cả hai ở cách nhau không xa. Tôi quyết định tự nuôi con khôn lớn và thành công, chỉ trông chờ vào nhân tâm trong mỗi con người. Xin nói thêm, ba của con tôi vẫn độc thân hồi chúng tôi thân thiết.

Sau tất cả, vết thương lòng ngày càng lành lặn, tôi sẽ làm lại tất cả. Có khi nào, trong lòng ba của con tôi day dứt khi nhìn thấy một đứa trẻ nào đó không? Liệu có bao giờ anh có ý định quay về tìm con? Giữa bao khó khăn của đại dịch, tôi biết mình cũng vô ý khi chia sẻ những trăn trở của bản thân lên đây nhưng lòng cảm thấy thắt lại khi con liên tục hỏi ba. Xin hãy cảm thông cho tôi vì những bất tiện này, cầu chúc bình an đến cho mọi người.

Theo vnexpress