Ảnh minh hoạ
Tôi 32 tuổi, còn anh 35, lấy nhau được gần 6 năm, con trai vừa tròn 4 tuổi và đang mang bầu bé thứ 2 được gần 8 tháng. Chồng là người tôi từng ghét bỏ, từ chối, xua đuổi. Tôi gặp anh trong buổi tiệc sinh nhật bạn. Sau buổi đó, anh đã xin số điện thoại rồi nhắn tin làm quen. Hai đứa nói chuyện và gặp mặt nhau vài lần nhưng tôi cảm thấy anh không phải là gu của mình vì thời điểm đó tôi còn chút mơ mộng nên thích những anh đẹp trai, galăng, có công việc tốt, hài hước, biết chiều chuộng...
Một lần, tôi bị ốm nặng. Anh biết tin nên hàng ngày lặn lội từ Sài Gòn lên Bình Dương chăm sóc tôi. Sau đó, trên đường về, anh bị té xe phải nhập viện nhưng tôi không hề biết, đến khi một người bạn nói, trong lòng tôi mới thấy chút áy náy, suy nghĩ trước tấm lòng chân thành anh dành cho mình. Trước đó, tôi có tìm hiểu vài người nhưng đều thấy họ có vẻ lợi dụng, không thật lòng.
Anh vẫn theo đuổi, quan tâm tôi. Thời gian sau, tôi quyết định tìm hiểu, đón nhận tình cảm của anh và sau 2 tháng tôi kết hôn với anh. Cưới xong lại chính là lúc công việc của anh gặp nhiều khó khăn, hai vợ chồng phải làm lại từ đầu bằng một công việc mới. Tuy nhiên, tôi hiểu anh rất thương tôi, chịu khó và có ý chí nên tôi tin ở anh và luôn chia sẻ cùng anh. Sau hơn 3 năm cố gắng miệt mài mà nhiều lúc tôi đã khóc vì cảm thấy thương anh, sự cố gắng của anh đã được đền đáp, anh mở công ty và đang phát triển khá tốt.
Suốt 6 năm qua kể từ khi cưới, anh luôn trách nhiệm, chia sẻ, quan tâm, chăm sóc mẹ con tôi rất chu đáo, là người cho mẹ con tôi cảm thấy an tâm, bình yên. Tương lai có thể chưa nói được điều gì nhưng cho đến hiện tại, tôi cảm thấy mình thật may mắn, hạnh phúc. Tôi nghĩ rằng dù phụ nữ có mạnh mẽ, tài giỏi thế nào, khi lập gia đình thì một người chồng thủy chung, trách nhiệm, đối xử tốt với vợ con, với mọi người mới là quan trọng nhất. Chúc mọi người luôn vui vẻ, hạnh phúc.
Theo vnexpress