leftcenterrightdel
 Ảnh minh họa

 

Bố mẹ chồng, anh chị em chồng từng là những người tôi đã nghĩ sẽ trở thành người thân yêu không khác gì ruột thịt, vậy mà…

Vợ chồng tôi cưới nhau được hơn ba năm. Vì gia đình hai bên đều mong có cháu nên vợ chồng tôi để tự nhiên mà mãi không "dính" nên chúng tôi cũng rất lo. Hai đứa đã chủ động đi khám để nếu có bệnh thì điều trị. Bác sĩ nói hai vợ chồng đều khỏe mạnh bình thường, tuy nhiên tôi bị hội chứng khó mang thai, phải chịu khó thuốc thang đầy đủ mới có thể có thai tự nhiên được.

Khi nghe bác sĩ nói, tôi đã khóc nức nở. Chồng tôi đã ôm tôi vào lòng và động viên là chúng tôi đều còn trẻ, chuyện có con không vội vàng gì. Lời động viên của chồng càng khiến nước mắt tôi rơi nhiều hơn. Tôi đã tự hứa sẽ cố gắng uống thuốc và chăm sóc bản thân thật tốt, không phụ tình cảm chồng dành cho mình.

Dù không hề nhờ chồng giấu chuyện khó mang thai với bố mẹ hai bên nhưng tôi để ý thấy chồng tôi còn không muốn nói ra điều này hơn cả tôi. Có lẽ vì thế mà tâm lý tôi khá thoải mái. Sau đó một thời gian tôi cũng có thai. Niềm vui nhân lên gấp bội nhưng vì mới đậu thai một thời gian ngắn nên vợ chồng thống nhất để thai được ba tháng mới thông báo với gia đình hai bên.

Tôi cũng rất giữ gìn vì đây là đứa con của sự nỗ lực và bao mong chờ. Từ tận đáy lòng, tôi yêu đứa con này vô cùng. Vậy mà, có một lần tôi về nhà muộn, khi đó cả nhà chồng vừa ăn xong bữa tối. Có thể vì không phát ra tiếng động nên tôi nghe thấy giọng mẹ chồng nói oang oang với chồng tôi: "Nó không chửa đẻ được thì mày bỏ nó đi mà tìm đứa khác!". "Vợ chồng mà để tự nhiên mấy năm rồi không dính là máy móc có vấn đề rồi!"-chị chồng tôi tiếp lời.

Tôi lặng người, lúc đó chỉ mong nghe thấy chồng tôi nói vài câu, rằng tôi đang mang thai rồi và đừng đổ tiếng ác cho tôi nhưng chồng tôi không hề nói gì. Không hiểu sao tôi bủn rủn hết cả người và ngã quỵ ngay trước cửa phòng. Nhà chồng nghe có tiếng động lớn mới chạy ra, gọi xe đưa tôi đi cấp cứu.

Cú ngã đó đã khiến tôi mất đi đứa con mà mình mong chờ. Đau đớn đã làm tôi như biến thành người vô hồn, không còn chút sức lực nào. Khi biết tôi hỏng thai, mẹ chồng mắng chồng tôi là việc lớn như vậy mà không thông báo cho bố mẹ biết. Bà lại chăm sóc tôi như chưa từng làm tôi tổn thương.

Sau khi ra viện, tôi đi về vật vờ như cái bóng. Tự nhiên bao tình cảm yêu thương tôi dành cho gia đình ấy giờ như biến thành nỗi hận thù, vì nhiều người đã gián tiếp hại tôi mất đi đứa con. Cả chồng tôi cũng góp sức vào khiến đứa bé phải rời đi sớm, khi còn chưa nhìn thấy ánh mặt trời.

Mọi người ra sức động viên tôi nên quên đi nỗi buồn nhưng làm sao tôi có thể quên được khi vết thương lòng quá lớn. Điều khiến tôi không thể sống bình thường trở lại là tôi không biết tại sao hôm đó chồng tôi không hề lên tiếng khi nghe mẹ và chị nói như thế, phải chăng vì chồng tôi cũng quá mệt mỏi rồi?

Tôi từng nghĩ, chồng sẽ là người nắm tay tôi vượt qua mọi khó khăn, vậy mà cuộc hôn nhân này rốt cuộc chỉ toàn nỗi buồn. Câu nói hôm nào của mẹ chồng, chị chồng vẫn như cái gai găm vào tim tôi, không cách gì nhổ đi được.

"Họ chỉ coi tôi như một công cụ để duy trì nòi giống"- cũng có thể vì ý nghĩ này, tôi không thể tìm lại được niềm vui sống. Đã đến lúc tôi phải biết yêu thương bản thân mình hơn, bởi dù chưa thể có con, tôi cũng đã cố gắng rất nhiều vì tình yêu với chồng và gia đình anh ấy.

Có lẽ, cuộc hôn nhân của tôi đã đến lúc phải dừng lại rồi. Tôi muốn lại được mỉm cười mà không phải cảm thấy mình sai hay là người có tội…

Châu An